Phần 8: Nắng Trưa
Tôi đã nói sẽ cứu em, và tôi quyết phải làm được.
Dĩ nhiên chẳng có gì đáng tự hào, khi tôi biết chỉ bản thân mình là không đủ, nên cần phải nhờ đến sự trợ giúp từ người khác.
Và người đó… chính là bạn tôi.
…
Hai ngày sau, tôi và nó - thằng bạn lại xuất hiện trước quán café kia. Thật sự thì tôi vô cùng nôn nóng, muốn đến chỗ em ngay trong ngày hôm đó. Nhưng nó, sau khi nghe tôi giải thích mọi việc và nhận lời nhờ vả, đã kết luận:
“Để vài ngày nữa, vì bây giờ bà ta chắc chắn đề phòng mày lại đến nên phải dấu con bé đó đi, nhưng cũng không ém lâu quá được, vì khách quen của nó sẽ đến tìm”
Nhận xét của nó hoàn toàn chính xác, chỉ có tôi do quá bối rối mới không nhận ra. Tôi đành miễn cưỡng làm theo, dù trong lòng nóng như lửa đốt.
Hai ngày trôi qua vô cùng chậm chạp, tôi cứ như đếm từng giây, từng phút để chờ đến buổi tối hôm nay. Bốn mươi tám giờ, tôi chẳng ăn bao nhiêu, cũng không ngủ được, cứ phóng xe loanh quanh trên đường phố, với rất nhiều lần “vô tình mà cố ý” đi ngang qua quán café đó để nhìn vào bên trong dù chẳng thấy gì. Điều duy nhất tôi nhận ra là đã bắt đầu có thêm hai gã ngồi gác trước cổng quán, chắc hẳn để đề phòng tôi. Tôi cũng liên tục kiểm tra điện thoại, hi vọng sẽ có tin nhắn hay cuộc gọi nào đó từ em.
Tất nhiên chẳng có gì cả. Và tôi phải trả qua hai ngày dài vô tận như vậy.
Đến tối nay, khi cùng thằng bạn đứng trước cổng quán café kia, tôi lại càng hồi hộp, toàn thân lạnh toát hơn bao giờ hết. Tôi cố nói với nó:
-Mày… nhớ rõ những chuyện tao dặn chưa?!
-Rồi! Yên chí đi! Mấy chỗ này tao biết hơn mày mà!
Sự thật là vậy. Nó là kẻ từng trải, hiểu biết về thế giới này hơn tôi. Do đó, tôi đã quyết định tìm nó để nhờ sự trợ giúp. Kế hoạch chi tiết chính là: Nó sẽ thay tôi – kẻ bị cấm cản, vào quán café kia, giả làm một khách chơi, gọi tiếp viên là em. Nó sẽ giả vờ là muốn “ra ngoài” với em, và mang em đến chỗ tôi. Chỉ cần cứu được em thoát khỏi “hang ổ” đó là đủ, mọi thứ về sau đều chẳng cần lo nghĩ nhiều.
Dĩ nhiên, tôi biết kế hoạch của mình có quá nhiều thiếu sót:
Nếu em vẫn bị dấu đâu đó, thì công sức của nó là vô ích.
Nếu em lại bị vướng vào một gã khách quen nào đó, thì nó cũng không thể tiếp cận em được.
Và nếu nó bị nghi ngờ, thì chẳng những không cứu được em, mà bọn kia từ nay sẽ càng cảnh giác hơn, xem như hết cơ hội.
Quá nhiều cái “nếu”, quá nhiều nỗi lo. Nhưng thật sự, tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải trông chờ vào tài ứng biến của nó và… số phận vậy.
Nó đã vào quán rồi, chỉ còn một mình tôi ở ngoài, nấp bên kia đường mà hồi hộp chờ đợi. Tôi cố giữ nhịp thở, dù tay chân đã bắt đầu run lên vì hồi hộp.
Tôi cứ nhìn lên trời và nhủ thầm: “Nếu số phận đã mang em đến chỗ tôi, xin hãy cho tôi một cơ hội, để… cứu em.”
...
Ở bên lề con đường không mấy đông đúc đó, thứ duy nhất tôi thấy chỉ là những hàng cây u tối, từng chiếc xe lặng lẽ lướt ngang qua, nhưng điều duy nhất tôi nghĩ đến chính là em. Tôi chợt nghĩ khi được gặp em mình sẽ phải làm gì, nói gì hay rõ ràng hơn là đối diện với em ra sao. Thật khó hiểu với những cảm giác của con người, luôn đối lập nhau, liên tục thay đổi và mâu thuẫn. Tôi đã mong nhớ em đến thế nào, nhưng giờ đây, khi có cơ hội thì lại cảm thấy khó khăn như vậy. Cũng có thể, điều tôi suy nghĩ lúc ấy chính là sự ái ngại vì đã biết quá nhiều bí mật của em, và sợ rằng em sẽ xấu hổ mà giữ khoảng cách với tôi.
Dù vậy, tôi vẫn muốn gặp được em, và để giết thời gian, tôi bắt đầu đếm từng chiếc xe chạy qua.
Chính tôi cũng chẳng nhớ được là bao lâu rồi, có thể là mười phút, nửa giờ hay thậm chí là nhiều giờ, vì số xe mà tôi đếm được cũng lẫn lộn hết. Mọi thứ dường như dừng lại xung quanh tôi, cho đến khi chiếc xe quen thuộc của nó – thằng bạn chạy thẳng về phía tôi kèm một cái ngoắc tay ra hiệu. Và ngồi phía sau nó chính là… em.
Tôi mừng rỡ đến nghẹt thở, vội vàng đuổi theo ngay. Tôi đã thấy được cái dáng quen thuộc mà mình tìm kiếm biết bao ngày, và giờ đây, dù ở phía trước một khoảng xa nhưng lại thật gần, gần lắm.
Nó dừng xe lại bên đường rồi nói:
-Xong! Giải cứu thành công em yêu của mày rồi đó!
-Yêu… cái gì! Đừng nói nhảm! – Tôi nhăn mặt.
Nó nhìn tôi, lắc đầu:
-Hết hiểu mày luôn, lại dính vào mấy chuyện này!
Nhưng rồi đột nhiên nó kề miệng vào tai tôi, nói nhỏ:
-Mà… thật ra thì mày cũng biết lựa. Dễ thương đó. Chúc mừng!
Rồi nó quay xe bỏ đi, sau khi để lại câu nói:
-Nhớ là mày nợ tao một chai hai, lẻ ba chục, đã khuyến mãi tiền xăng nhá thằng quỷ!
Chỉ còn lại em và tôi. Thật kì lạ, chúng tôi lại bối rối, chẳng dám nhìn vào mắt nhau. Tôi đã chờ đợi, tìm em suốt bao ngày, đã liều lĩnh, khổ sở tìm cách cứu em, và dù đã đoán trước, chuẩn bị cả tinh thần, nhưng khi đứng trước em, tôi vẫn hoàn toàn bối rối, không nói được nên lời.
Cuối cùng, em là người lên tiếng trước:
-Em… cảm ơn… !
Tôi thở dài, vỗ lên yên xe và nói:
-Được rồi! Em lên xe đi, đứng đây hoài không tốt đâu!
-Dạ… !
Rồi tôi nhanh chóng rồ ga đi. Lần đầu tiên tôi được chở em là như vậy đó, dù chẳng phải một cuộc hẹn như chúng tôi đã dự định.
-Làm sao… thằng bạn anh đem được em ra vậy?!
-Dạ… cũng may mắn lắm. Em bị nhốt lại cả ngày hôm qua, đến hôm nay mới được thả ra do có mấy ông khách quen đòi dữ quá. Anh ấy vào quán, đúng lúc em vừa rãnh. Ban đầu em cũng không biết là ai, nhưng anh ấy đã nói nhỏ với em mình là bạn của anh. Rồi anh ấy nói với bà chủ là muốn ra ngoài với em. Em phải cố giả vờ từ chối, sau đó mới đồng ý, vì anh ấy đã dặn em như vậy, để bà ta nghĩ là em chịu thua rồi. Em run lắm, cứ sợ bà ta phát hiện ra… !
-Anh hiểu rồi! Đúng là… số phận thiệt!
Đột nhiên em ôm eo tôi, nói nhỏ:
-Em xin lỗi, xin lỗi anh nhiều lắm!
-Không có gì! Em đã thoát được, vậy là đủ rồi!
-Bây giờ… mình đi đâu hả anh?!
-Về chỗ gần nhà anh!
-Nhưng… đồ đạc của em bị giữ hết rồi, cả chứng minh thư nữa… !
Tôi lắc đầu:
-Không cần! Em cứ về địa phương, báo mất là sẽ làm được chứng minh thư mới sau vài tuần thôi!
-Anh… nói vậy nghĩa là sao?! – Giọng em run lên.
-Em… hãy về quê đi! Không ở đây được nữa đâu. Nếu bà ta đi tìm em thì mệt lắm, mà… anh cũng không có khả năng để lo cho em!
-Nhưng… em không có tiền!
-Đừng lo chuyện đó. Khi về đến quê, hãy kể lại mọi chuyện để người nhà bảo vệ em. Nếu bà ta còn đến làm phiền, cứ dọa báo chính quyền, chắc chắn bà ta phải sợ thôi… !
-Anh đang đuổi em đi sao… !
-Không… nhưng đó là cách duy nhất anh nghĩ ra. Vả lại… không phải bà em đang bệnh, cần người chăm sóc sao. Hãy tìm một công việc nào đó dưới quê để kiếm tiền mà giúp gia đình!
-Em… hiểu rồi!
Sau câu nói đó, chúng tôi im lặng trên suốt cả quãng đường còn lại. Mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ, và chắc chắn rằng… chúng hoàn toàn khác nhau.
Khi đến nơi, tôi sắp xếp cho em ở lại trong một khách sạn nhỏ gần nhà. Có lẽ em đã kiệt sức sau những việc vừa qua nên nhanh chóng thiếp đi trên chiếc giường nhỏ. Tôi chỉ lặng nhìn em thêm một lúc rồi cũng quay về.
Đêm đó, tôi đã không ngủ. Trong đầu tôi miên man hàng loạt suy nghĩ, về những điều đã làm, những điều chưa, về thế nào là đúng, là sai. Tôi không chắc quyết định của mình là đúng khi để em về quê. Nhưng lý trí không cho phép tôi giữ em lại. Tôi hoàn toàn hiểu rõ tình hình hiện tại của mình, khả năng không thể giúp hay lo lắng gì được cho em. Em còn cả gia đình, còn người bà đau yếu nơi quê, và tôi gần như đứng ngoài những điều đó. Tôi chẳng thể làm gì được, và cách duy nhất là để em ra đi, dù… tôi sẽ nhớ em nhiều lắm.
Dù vậy, tôi vẫn muốn làm thêm một điều gì đó sau cuối cho em, để giúp em, và cũng là giúp chính tôi.
Dòng suy tư chấm dứt, tôi bắt đầu ngồi dậy, cầm lấy giấy bút…
…
Buổi trưa hôm sau, trời lại nắng gắt.
Tôi tiễn em đến ga trước lúc tàu chạy hơn nửa giờ. Vẻ mặt em thật buồn, chẳng còn nụ cười, cũng chẳng còn biểu cảm gật và lắc. Em chỉ đơn giản như một hình nhân, làm theo mọi sự sắp xếp của tôi mà thôi.
Tôi đưa một cái túi nhỏ cho em và nói:
-Trong này có áo khoác, bánh ngọt. Tàu chạy đến mười mấy tiếng, khi đói nhớ lấy ra ăn nhé. Và… anh cũng có để ít tiền… cho em đi xe từ ga về nhà!
Em vẫn chẳng nói lời nào.
-Đừng vậy mà. Sắp được về quê rồi. Em nên vui lên chứ!
-Vậy… anh có vui không?! – Em đột ngột nói.
Tôi ngẩng người nhìn em, rồi chậm rãi lắc đầu:
-Không!
-Vậy tại sao còn cố bắt em về quê?!
-Tại vì… ! – Tôi ấp úng.
-Em hiểu. Thật tình… thì em biết mình không xứng, và khi anh rõ sự thật về em, anh sẽ coi thường em lắm! Nhưng mà… !
-Không, không phải đâu!
Em ngẩng lên, tròn mắt nhìn tôi.
-Hiện giờ… chính bản thân anh còn không lo nổi nữa, làm sao giúp được em. Có ở lại với anh, thì em cũng đâu yên lòng về bà mình, đúng chứ. Vì vậy, dù không muốn, nhưng anh phải đưa em về quê thôi, để em có cơ hội ở gần mà chăm sóc bà, phụ giúp gia đình!
Em lại gật đầu.
-Nhưng mà… nếu anh thực hiện được ước mơ và có sự nghiệp riêng, chắc chắn anh sẽ tìm em. Anh hứa đó!
Em không gật hay lắc nữa, mà nhìn tôi và mỉm cười:
-Em… hiểu rồi! Cám ơn anh nhiều lắm!
Tôi lấy từ trong ba lô ra một sấp giấy:
-Đây… là tài liệu về học vẽ mà anh tự viết. Em cứ theo đó mà tập luyện nhé!
Em cầm lấy tập giấy, vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt em rạng lên, mặt đỏ bừng, đến mức tôi tưởng như đã nghe được nhịp tim em đập thật mạnh vậy.
-Em… !
-Không cần phải cám ơn nữa đâu. Nhưng nghe anh nói nè, anh biết em rất thích vẽ, có đam mê và ước mơ của mình, và cũng có gánh nặng gia đình. Em hãy cứ cố gắng, làm hết sức, nhưng đừng bao giờ có ý nghĩ từ bỏ ước mơ hay tương lai vì người khác nữa. Gánh nặng của tất cả, thì tất cả cùng chia sẻ. Em nên biết, ai rồi cũng phải có cuộc sống riêng hết, cả em, cả anh, cả người nhà em nữa. Em từ bỏ cả bản thân, thì đến cuối cùng, người khổ sở sẽ là em đó. Và nếu bà em biết em phải làm những gì để có tiền chữa bệnh cho mình, liệu bà em có vui được không?!
Và em lại gật đầu, theo đúng cách quen thuộc mà tôi vẫn nhớ.
-Anh biết em rất có năng khiếu, hãy cố gắng lên. Em… là học trò giỏi nhất của anh đó!
Em lại gật đầu.
-Em… cũng có quà tặng anh!
Em lấy từ trong túi ra một vật có vẻ như tấm giấy A4, đã bị gấp nhỏ lại và nói:
-Chừng nào em đi rồi… anh hãy mở ra coi nhé!
-Ừ! Được rồi! Đó là yêu cầu của em phải không?!
-Dạ!
-Vậy anh cũng có một yêu cầu nhé?!
-Dạ được!
-Đừng bao giờ nói câu “nếu một lần rồi thì… chẳng còn gì để mất”. Hãy tự tôn trọng chính bản thân mình, em hiểu ý anh chứ?!
Em sững người nhìn tôi, và rồi lại lặng lẽ gật đầu.
Đúng lúc đó, thông báo về giờ tàu chạy đột ngột vang lên. Tôi hối hả nói:
-Đến giờ rồi! Em lên tàu đi!
-Dạ… !
Em gật đầu, nhưng lại đứng đó, cứ nấn ná như chẳng muốn bước đi. Tôi phải nén lòng, nắm tay và kéo em lên tàu. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau, mà mãi đến sau này tôi mới nhận ra.
Em đã yên vị trên ghế, ngồi đó và lặng lẽ nhìn tôi qua cửa kính. Ánh mắt em thật kì lạ, cứ như nuối tiếc, còn điều gì đó muốn nói với tôi vậy. Tôi cũng đứng từ bên dưới, lặng lẽ nhìn em.
Rồi tôi chợt nhớ ra, vội chạy đến quầy tạp hóa để mua một chai trà C2, món uống mà em vẫn thích. Tôi cố quay lại thật nhanh, để có thể trao nó cho em, và để… nghe được điều em muốn nói.
Nhưng khi tôi quay lại, tàu đã lăn bánh mất rồi.
Tôi đứng đó, ngơ ngẩn mà nhìn theo đoàn tàu kia bắt đầu nhỏ dần và mất hút ở phía xa. Không có cuộc hẹn như mong đợi, không có câu chuyện lãng mạn nào hết. Đến cuối cùng, tôi vẫn không phải người hùng, không thể giúp em khỏi khó khăn hay gánh nặng của cuộc sống. Tôi chỉ như đoàn tàu kia, có thể mang em ra khỏi vùng đất khó khăn, và đưa em đến chặng tiếp theo của hành trình phiêu lưu – cuộc đời.
Điện thoại của em đã mất, tôi chẳng thể liên lạc được. Mà có lẽ, điều đó cũng không cần thiết nữa. Tôi không phải người viết nên cuốn sách “số phận”, mà chỉ là một kẻ đang lần mò giở từng trang và cố đoán trước phần tiếp theo. Số phận đã mang em đến với tôi, rồi cũng mang em đi. Tôi đã cố gắng làm những điều có thể, và nếu số phận vẫn còn viết tiếp câu chuyện giữa tôi và em, chúng tôi sẽ lại gặp nhau giữa cuộc đời này mà thôi. Tôi cũng không đổi số điện thoại, và nếu muốn, em sẽ tìm thấy tôi.
Cũng có thể, câu chuyện giữa chúng tôi đã hết, và đây là lần gặp sau cuối. Em sẽ trở về quê nhà, nơi có những người thân đang chờ đợi và ở mãi nơi đó. Rồi em sẽ kết hôn với một người khác, có những đứa con và mái ấm của riêng mình. Khi ấy, em sẽ quên mất tôi là ai.
Nhưng tôi biết, đam mê trong em không bao giờ tàn lụi. Em vẫn sẽ rèn luyện nét vẽ của mình, sẽ vẽ những bức tranh về ai đó, về người em yêu thương, và tự ngắm nhìn chúng dù không thể trở thành tác phẩm, câu chuyện như chúng tôi từng nói với nhau. Tôi vẫn sẽ ở nơi này, vẫn bước trên con đường mà tôi mơ ước, vẫn cố gắng từng ngày, dùng tất cả nỗ lực để xây dựng một sự nghiệp mà cả hai đã từng mơ. Và nếu một ngày nào đó tôi thành công, dù chẳng biết bao giờ, có thể là xa lắm, tôi sẽ lại tìm em, mời em làm họa sĩ như lời đã hứa.
Xin lỗi em, tôi vẫn không thích trà chai C2, không thích buổi trưa, và từ nay không thích cả bài hát “Cry on my shoulder” nữa. Vì tất cả đều gợi cho tôi nhớ về em.
Tàu đã hoàn toàn mất hút về phương trời xa xôi. Em đã đi thật rồi. Tạm biệt em, học trò của tôi.
Chậm rãi, tôi mở tấm giấy quà tặng của em. Trong đó là một ảnh chân dung được vẽ theo phong cách mà tôi dạy em, và có lẽ… là vẽ tôi. Nét vẽ đã lâu, tấm giấy cũ vì bị gấp lại và bỏ vào túi nhiều lần. Chắc là em vẫn luôn mang nó theo bên mình. Ở góc bức tranh là dòng chữ “Cám ơn anh… người thầy yêu dấu của em”.
Trời trưa thật nóng, ánh nắng gay gắt từ trên cao tỏa xuống. Khẽ đưa chai trà lên môi, tôi uống.