Cho em quan hệ... để thay tiền học phí nhé

Cho em quan hệ… để thay tiền học phí nhé – Chương 1

Phần 1: Tin nhắn lúc buổi trưa

Tôi đang thất nghiệp.

Tôi phải dạy vẽ để kiếm chút tiền sống qua ngày.

Đó là những điều duy nhất bạn cần biết về tôi, để có thể hiểu được câu chuyện này. Còn những vấn đề khác như chiều cao, cân nặng hay ngoại hình thì cho qua nhé.

Nếu không kể những việc linh tinh khác thì thực tế hiện nay là như vậy. Và phải tự hào mà nói, ở Sài Gòn này có rất ít những lớp dạy vẽ theo phong cách truyện tranh Nhật. Tôi là một trong những người dạy hiếm hoi đó, nên cũng có được 5,6 học viên. Tuy nhiên, tôi chỉ dạy tại nhà, riêng cho mỗi học viên, nên cũng chẳng phổ biến lắm.

Đó là một buổi trưa thứ hai đầu tuần, ngày uể oải và mệt mỏi nhất với bất kì ai, cả người đi làm lẫn người ở nhà. Tôi chỉ ngồi một mình, thong thả uống vài ngụm cà phê và lướt web. Khi chưa biết phải làm gì, thì dùng ít thời gian để thư giãn cũng là một việc hay – tôi đã nghĩ như vậy. Đúng lúc đó, âm báo tin nhắn của điện thoại vang lên:

(Ngôn ngữ trong tin nhắn có phần viết tắt và kí hiệu hơi teen một chút, nên tôi tạm dịch thành chữ bình thường luôn để các bạn dễ đọc, vì tôi cũng không thích ngôn ngữ teen cho lắm)

“Bạn ơi, bạn cho mình hỏi bạn có mở lớp dạy vẽ truyện tranh phải không ạ?”

Thật thà mà nói, lúc đó tôi chẳng hề biết tin nhắn này sẽ dẫn đến một câu chuyện đặc biệt thế nào, mà tâm trạng chỉ đơn giản là hơi phấn khởi vì rất có thể mình sẽ có thêm một học viên mới.

“Uh, đúng rồi bạn”

“Bạn cho mình hỏi mình có thể đăng kí được không ạ?”

“Được chứ. Bạn muốn học giờ nào?!”

“Buổi tối được không bạn? Tại vì mình phải đi làm đến hơn 7 giờ mới xong, bạn thông cảm”

“Được bạn. Mình còn trống tối thứ hai, tư, năm, bạn thích buổi nào?”

“Cả ba buổi luôn được không bạn?! Mình là H, nhà mình ở Quận X… . Mình thích học vẽ, thích vẽ truyện tranh lắm, nhưng chỉ rãnh buổi tối thôi. Mình đã hiểu được những lời bạn nói trong bài đăng đó, cuộc sống này tuy chật vật, nhưng vẫn có chỗ cho đam mê phải không bạn?”

Qua cái tên và cách nhắn tin, thì chính thị là con gái rồi. Thật ra tôi cũng không nhớ mình có nói gì về đam mê hay cuộc sống không nữa. Nhưng chẳng có lý do gì để cắt ngang câu chuyện vì thắc mắc đó hết.

“Uh. Nhưng mình nghĩ bạn chỉ nên học 2 buổi 1 tuần thôi. Vậy là thứ hai, thứ tư nha bạn, học phí là X00 K/tháng/1 tuần 2 buổi nhé.”

Sau tin nhắn này, có đến hơn 20 phút tôi không nhận được hồi âm nữa. Mãi cho đến lúc tôi gần như tin chắc rằng cô gái này đã bỏ cuộc thì âm báo lại vang lên:

“Dạ vâng ạ. Bạn cho mình xin địa chỉ đi”

“Địa chỉ là xxx đường xxx, phường x, quận x nha bạn.”

“Dạ vâng, vậy mình học lúc 7 giờ 30 nha bạn. Vì 7 giờ mình mới làm ra, để mình đi xe ôm qua cho kịp.”

“Ui  trời, bạn không có xe sao. Từ chỗ bạn qua nhà mình xa kinh lắm, bạn đi xe ôm bao nhiêu tiền cho đủ?”

“Xa lắm à? Mình xin lỗi, mình không biết. Vậy bây giờ mình phải làm sao?”

Tôi thở dài, cảm thấy hơi nản lòng với chuyện này. Nhưng rồi tôi lại chợt nghĩ, dù sao đây cũng là một người có cùng sở thích, đam mê với mình, nên chịu khó một chút chắc cũng được.

“Thôi như này đi, tối thứ hai, thứ tư mình cũng có việc đi xuống quận xx, từ đó qua chỗ bạn cũng gần. Bạn cho mình địa chỉ đi, mình sẽ đến chỗ bạn để dạy.”

“Nhưng xa như vậy, liệu có làm phiền bạn lắm không?”

“Không sao, bạn cho mình địa chỉ chính xác đi”

“Nhà mình là số xx, đường xx, quận x, nhưng mà là trong hẻm, nên mình sẽ đứng chờ bạn ở đầu hẻm nhé. Cám ơn bạn nhiều, và xin lỗi vì đã làm phiền.”

“Rồi ok bạn. Nhưng mà nè, bạn không cần phải nói chuyện khách sáo vậy đâu hén, mình thích tự nhiên hơn. Hẹn bạn thứ tư này, tại hẻm xx hén.”

“Hi, cám ơn bạn nhiều.”

Tôi đặt điện thoại xuống, chợt mỉm cười một mình. Có thêm học viên mới, nghĩa là có thêm thu nhập (mặc dù lần này thật ra chẳng được bao nhiêu), mà lại là học viên nữ. Kể ra thì cũng khá vui. Nhưng tôi cũng có phần nào thắc mắc, cô gái này bao nhiêu tuổi rồi mà lại đi làm, còn làm đến 7 giờ tối chứ?!

Niềm vui của tôi chưa kéo dài được bao lâu thì khoảng nửa tiếng sau, một tin nhắn khác lại đến, cũng là của cô gái đó:

“Bạn ơi, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng mà bạn cho mình nói một chuyện nha. Bạn có thể bớt tiền học phí cho mình được không? Vì thật sự lương tháng mình chỉ có hai triệu hà, mà còn phải gởi trả tiền chi phí ăn ở và gởi về phụ giúp gia đình nữa. Xin lỗi bạn nhiều nha.”

Tôi thở dài, có hơi thất vọng, nhưng cũng hồi đáp lại:

“Vậy bạn cứ đề nghị mức phí đi.”

“Bạn ơi, thật sự mình cũng khó khăn lắm, nên mới làm phiền bạn như vậy thôi. Mình còn phải gởi tiền về nuôi bà nội ở quê nữa, nên mới đành mong bạn giảm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chứ mình không có xin xỏ gì đâu. Bạn giảm được bao nhiêu thì tùy do bạn thôi.”

Tôi ngớ người, lần này lời lẽ trong tin nhắn có phần hơi gay gắt, lại mang chút tự ái. Có lẽ cô gái này cũng thuộc dạng tự trọng cao ngất đây.

“Không cần phải nghiêm trọng vậy đâu bạn. Thôi thì thế này nhé, mình tính bạn x00 k thôi đó.”

“Bạn ơi, mình nói cái này bạn đừng la mình nha. Chừng đó mình thật sự cũng không trả nổi. Xin lỗi bạn nha.”

Đến lúc này thì tôi cũng đành chịu thua, đành miễn cưỡng hồi âm lại lần nữa:

“Vậy thì chịu thôi bạn ơi, chừng đó tiền là mình cũng chỉ lấy tiền xăng thôi, vì nhà bạn xa quá. Còn nếu bạn đi xe ôm đến nhà mình thì cũng tốn khối tiền đó.”

Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi yên trí là câu chuyện này đã chấm dứt. Và có lẽ điều đó đã đúng, vì tin nhắn không đến nữa. Tôi để điện thoại lại trong phòng và xuống nhà để ăn cơm trưa.

Có đến hơn nửa giờ sau tôi mới lên phòng, và thật ngạc nhiên, lại có báo hiệu tin nhắn:

“Bạn ơi, cho mình xin lỗi, nhưng mình làm phiền bạn một lần nữa nha. Ngày mai bạn có thể đến chỗ mình được không, mình chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi. Mình biết là rất phiền bạn, nhưng bạn cố gắng dùm mình nha.”

Thật tình thì đường đi khá xa, và việc này cũng chẳng có ích gì cả. Nhưng không hiểu sao, những lời nói trịnh trọng trong tin nhắn, thêm việc lờ mờ đoán được hoàn cảnh của cô gái này đã làm tôi hơi mủi lòng. Tôi khá đắn đo, dù rằng cuối cùng cũng quyết định đi thử một chuyến, xem mình có thể giúp được gì cho cô ta không.

“Thôi cũng được, vậy hẹn bạn ngày mai, lúc 8 giờ hén.”

“Cám ơn bạn rất nhiều, xin lỗi vì đã làm phiền bạn nãy giờ nha.”

Tôi thở dài, đặt điện thoại xuống bàn. Thật tình thì lúc đó suy nghĩ của tôi khá hỗn độn, tưởng tượng ra nhiều tình huống khác nhau, cả tình huống xấu nhất là mình bị dàn cảnh để cướp, vì điểm hẹn là một quận ở xa, nghe nói an ninh không mấy tốt.

Nhưng có lẽ trí tưởng tượng của tôi là chưa đủ, và mọi thứ lại diễn ra theo một hướng hoàn toàn khác. Chính quyết định này đã mang tôi vào một câu chuyện, mà phải nói, là kì lạ nhất từ trước đến giờ, mà tôi chưa lần nào được trải qua…