Phần 6: Quá Khứ
Những ngày qua, tôi đã cố liên lạc với em rất lần, dù biết là không có kết quả. Tôi đã chờ em suốt nhiều ngày dưới mái hiên kia, mặc cho những cơn mưa đêm tháng 10 lạnh ướt. Tôi đã rong rủi tìm em trên những con đường buổi trưa đầy nắng nóng.
Và giờ đây… tôi đã tìm thấy.
Giữa đêm tĩnh mịch, chỉ còn mình tôi ngồi lặng im để suy nghĩ. Tôi nghĩ về vô số thứ, tất nhiên đều có liên quan đến em. Những câu hỏi, những giả thuyết, kể cả những nỗi thất vọng và tức giận.
Tuy vậy, tôi vẫn muốn nghe em nói, muốn để em tự giải thích với mình. Và trong tâm trạng đó, tôi đã bấm máy gọi cho em, dù biết chắc rằng đó là điều vô ích.
Nhưng lần này, như một kì tích cho những nỗ lực, cuộc gọi đã đến được đúng nơi, và từ trong tai nghe, giọng nói của em vang lên:
-Alo?!
Tôi mừng rỡ đến sững sờ, tim như muốn ngừng đập. Sự hồi hộp khiến tôi không còn đủ bình tĩnh, nói mà chẳng khác reo lên:
-Alo! Là em đó phải không?!
-Dạ! Đúng rồi!
Tôi chắc chắn là mình đã rất giận em, nhưng khi được nghe âm thanh êm dịu đó, mọi cảm xúc đều như tan biến. Tôi hít thở thật sâu, cố lấy giọng bình thường rồi nói:
-À… Anh… anh đã cố gọi cho em mấy ngày nay nhưng mà không được. Làm anh cứ tưởng đã có chuyện… !
-Thật ra cũng không có gì đâu anh. Chỉ là em tắt máy thôi!
Dù tôi đã biết điều đó, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc khi nghe trực tiếp từ chính em.
-Sao chứ?! Nhưng… nếu vậy thì bây giờ em còn mở lại làm gì?!
-Vì… em biết anh sẽ gọi đến mà!
Em nói, bằng một giọng thật nhỏ nhẹ, chậm rãi, cứ như chẳng còn cảm xúc gì vậy.
-Em biết… ? – Tôi ngạc nhiên.
-Em xin lỗi vì đã đột ngột nghỉ ngang như vậy. Thật ra thì em biết mình còn nợ anh một lời giải thích. Nhưng… đừng la em nhé, em không biết phải nói với anh như thế nào hết. Em cứ nghĩ tắt máy, nghỉ luôn thì sẽ không gặp được anh nữa, nào ngờ… !
Tôi thở dài:
-Không phải ngẫu nhiên đâu. Anh đã đi tìm em khắp nơi đó!
-Sao anh phải làm vậy chứ? Em đâu đáng… !
-Đáng hay không là do anh quyết định, không phải em. Bây giờ em đã chịu nói chuyện với anh, nghĩa là anh có quyền được biết mọi chuyện, đúng chứ?!
Em im lặng, có vẻ đang đắn đo điều gì đó. Tôi lại nói tiếp:
-Không biết em có tin vào số phận không, nhưng anh cũng rất may mắn mới tìm được em trong số những quán kia. Có lẽ số phận đã liên kết anh và em, dù em có muốn giấu hay trốn tránh lần nữa, anh cũng sẽ lại tìm ra thôi!
Từ “số phận” mà tôi nói ra rõ ràng đã có hiệu quả tác động lên em, và em nói:
-Em xin lỗi. Đây là việc nhà của em, và em không muốn làm phiền đến anh đâu. Nhưng anh nói đúng, em sẽ phải nói rõ mọi chuyện ra thôi. Và khi đó, chắc anh cũng sẽ không còn muốn nghĩ đến em nữa đâu!
Và em bắt đầu kể lại câu chuyện của mình:
-Em từng nói với anh về gia đình mình, về bà nội bị bệnh nặng, cảnh nghèo khó, tất cả đều là thật hết. Khi em vừa học xong cấp ba thì cũng là lúc bệnh của bà nội trở nặng, em phải nghỉ ở nhà phụ giúp luôn. Mà nhà em thì chỉ có nghề làm nông, thu nhập đủ ăn chứ làm sao trả phí chạy chữa nổi. Đúng lúc đó, có một người phụ nữ tên L. đến xã em. Bà ta nói rằng cần tuyển người làm nữ, phục vụ cho quán ăn của gia đình bà ta!
Tôi không lạ về những chuyện này, và bắt đầu chột dạ, lờ mờ đoán được phần sau của câu chuyện.
-Lúc đó em chỉ nghĩ mình sẽ có cơ hội kiếm tiền phụ giúp gia đình, nên đã cùng vài người bạn đăng kí với bà ta. Bà L. rất tốt, còn đưa cho mỗi đứa bọn em một số tiền, gọi là lương tạm ứng!
-Và… em đã nhận sao?!
-Em cũng rất muốn, nhưng bà nội em đã nhất quyết từ chối. Bà em nói chưa làm thì tại sao có tiền, và nếu nhận tiền đó… rồi lỡ em muốn nghỉ nữa chừng, người ta lại không cho về thì sao!
-Bà em nói đúng rồi đó!
-Dạ. Nhờ bà em hết. Em lên thành phố này với hi vọng là kiếm được tiền chạy chữa cho bà. Lúc mới lên, bọn em được cho ở tại một căn nhà nhỏ, sâu trong hẻm, xa hơn cả chỗ bây giờ nữa. Rồi cái bà đưa em lên đây bắt đầu chụp hình cho từng đứa, nói là làm hồ sơ việc làm… !
Tôi bắt đầu nghẹt thở, tim đập mạnh hơn. Cái đó… chắc chắn không thể nào là hồ sơ gì cả.
-Từng đứa một bạn của em lần lượt được đưa đến các nơi khác nhau, mà em cũng không biết là đi đâu, chỉ nghe nói là chỗ làm mới. Em là người cuối cùng. Em… còn nhớ rõ sáng hôm đó, bà ta tự nhiên phát cho em một bộ áo mới, nói là mặc vào cho đẹp để có người khác xem mặt nhận việc!
Nói đến đây, giọng nói của em bắt đầu run run:
-Đó là một người đàn ông lạ, cứ nhìn em bằng ánh mắt rất khó chịu, còn xầm xì gì đó với bà chủ. Chuyện tiếp theo… thì em chẳng biết gì nữa hết. Sau khi em tỉnh dậy… đã thấy mình… thấy mình… nằm trên giường, không có mặc quần áo!
Nghe đến đây, tôi nghiến răng, tay bóp mạnh cái điện thoại, đến nỗi tưởng chừng như nó có thể nát vụn ra.
-Rồi… sao nữa em?!
-Đó… là lần đầu của em. Nói thật là lúc đó em giận lắm, em ấm ức lắm. Em đã hỏi bà chủ, nhưng bà ta hăm dọa em, nói là nếu làm lớn chuyện sẽ tống em về quê ngay. Bà ta còn đưa em 5 triệu, nói là tiền cho… cái đó. Em đang cần, nên chẳng còn biết làm gì hơn là… nhận số tiền!
Rồi đột nhiên em nói:
-Em… xin lỗi!
Tôi chẳng hiểu vì sao em lại xin lỗi mình, nhưng cũng thở dài và nói:
-Không sao đâu! Anh hiểu mà!
-Cám ơn anh. Rồi em bị đưa đến quán café này, giao cho một bà chủ khác. Ban đầu bà ta muốn bắt em làm tiếp viên, nhưng… em nhất quyết không đồng ý. Chắc vì lúc trước em không nhận tiền tạm ứng, nên bà ta cũng không có cớ bắt ép. Với lại bà ta sợ em thái độ, không chiều khách nên đành cho em làm… người lao công, lau dọn. Lúc đó điều kiện bà chủ đưa ra cho em cay nghiệt lắm, tệ hơn những tiếp viên khác nhiều. Em chỉ có lương là 2 triệu, nhưng bị trừ tiền ở, tiền ăn, cả tiền nước tắm nữa, và em phải làm việc cả ngày, từ sáng đến khuya luôn!
Bây giờ thì tôi chợt hiểu ra rằng vì sao lúc trước em phải khổ sở nài nỉ tôi giảm từng đồng tiền học phí như vậy. Tôi đã nghĩ rằng hoàn cảnh của em khó khăn, nhưng chẳng ngờ lại đến mức này.
-Cả ngày em phải làm việc, cũng may là lại rảnh được buổi trưa, khi quán vắng khách, và buổi tối sau 7 giờ, vì… anh cũng biết rồi đó. Giờ tối thì các tiếp viên sẽ tự mang nước, chăm sóc khách của mình. Em chẳng biết làm gì, nên có vài lần ra tiệm net gần đó, học cách dùng mạng và đọc báo để đỡ buồn. Em cũng tìm kiếm những hướng dẫn học vẽ, và đó… là lần đầu em tìm được anh!
-Lúc đó em mừng lắm, vì anh là người dạy vẽ theo đúng phong cách mà em thích. Nhưng… em cũng biết mình sẽ không có tiền để trả học phí. Do vậy mà em cứ trả giá với anh… !
-Ừ! Anh cũng đoán được!
-Anh biết không, cái lúc mà em năn nỉ anh đến gặp em đó, thật ra em chỉ nói cầu may thôi. Em không nghĩ là có ai lại chịu chạy đi xa để đến mà chẳng được gì đâu. Nhưng… anh đã đồng ý. Lúc gặp anh, em đã biết anh là một người tốt. Em rất thích học vẽ, nhưng em không có tiền, và em nghĩ mình phải có cái gì để thay thế!
Tôi thở mạnh:
-Là… chuyện đó phải không?!
-Dạ! Thật sự em rất sợ nó. Nhưng lúc đó em đã nghĩ, nếu một lần rồi thì… còn gì để mất đâu. Với lại chẳng hiểu sao, em nghĩ nếu là người tốt như anh… thì cũng không đến nỗi!
-Nghe miễn cưỡng dữ vậy em!
-Em xin lỗi!
-Đừng xin lỗi hoài như vậy. Kể tiếp đi em!
Lần này giọng của em có vẻ vui hơn:
-Nhưng rồi anh đã từ chối chuyện đó, mà lại chịu dạy cho em dù chẳng có đồng nào. Em vui lắm anh có biết không, và thật sự… em mang ơn anh lắm!
-Không đến nỗi vậy đâu!
-Đúng ra em còn muốn học với anh nhiều hơn nữa, học càng lâu càng tốt, học hoài luôn, nếu như anh chịu dạy em. Nhưng rồi một tháng trước, em lại nhận được tin rằng bệnh của bà nội trở nặng, và lần này cần rất nhiều tiền để chạy thận nhân tạo liên tục. Em biết là với đồng lương của mình thì sẽ chẳng làm được gì hết. Và lúc đó… em đã nghĩ đến chuyện phải làm tiếp viên trong quán, vì em thấy các chị khác kiếm được nhiều tiền bo lắm!
-Nhưng đó là quán… !
-Em biết! Là quán café ôm phải không anh?! Và em biết làm tiếp viên nghĩa là sẽ phải làm những gì nữa kìa. Em đã tự nhủ phải cố gắng chịu đựng, nhưng… em lại thấy xấu hổ với anh. Em nghĩ rằng nếu làm cái nghề đó, thì cũng không xứng đáng để được học với anh nữa. Anh sẽ khinh bỉ, coi thường em lắm phải không anh?!
Lần này tôi đã không trả lời, vì chính bản thân mình cũng không xác định được lời đáp là gì. “Có” hay là “không”?! Tôi hoàn toàn chẳng biết.
-Em đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng không thể chờ lâu hơn được nữa. Em đành phải quyết định tự biến mất khỏi anh. Em nghĩ rằng như vậy anh sẽ không biết em là ai, cũng không phải suy nghĩ nhiều về em, và… ít nhất cũng giữ được một chút kỉ niệm tốt trong anh. Ngày hôm đó em đã thử hẹn anh đi chơi một lần cuối. Em biết là anh ghét buổi trưa, nhưng thật tình chỉ có giờ đó em mới trốn ra ngoài được thôi!
-Anh… hiểu!
-Em xin lỗi. Giờ thì anh đã biết hết mọi chuyện của em rồi. Em xin lỗi vì đã nghỉ ngang mà không nói với anh. Em xin lỗi vì đã làm anh phải tốn công đi tìm em. Em xin lỗi… !
-Đủ rồi em! Xin lỗi nhiều quá!
Từ đầu dây bên kia, có lẽ tôi đã nghe được em khóc. Tiếng nấc nhỏ, bị nén chặt như chính nỗi buồn dấu kín trong trái tim của em vậy. Số phận của em, một cô gái vừa tròn 21 tuổi lại nhiều cay đắng đến vậy sao?! Em có đam mê, có ước mơ, nhưng cũng đành từ bỏ tất cả vì gia đình, vì hoàn cảnh. Chính tôi cũng phải tự hỏi rằng giữa tôi và em, ai là người đã trưởng thành hơn.
-Em… biết. Em chỉ không ngờ anh lại tìm được đến chỗ của em. Giống như anh nói đó, là số phận. Chắc là số phận muốn em phải nói rõ với anh thôi!
-Không phải đâu! Anh nghĩ nó muốn anh giúp em!
Em thở dài:
-Không được đâu anh. Anh còn phải lo cho bản thân và ước mơ của mình mà, đừng quan tâm đến em nữa. Em không xứng đáng đâu. Xin anh đừng tìm đến chỗ em nữa nhé. Nơi đó… không hợp với anh!
-Khoan đã… !
-Và… em cám ơn anh vì mọi chuyện!
-Khoan đã… nghe anh nói… !
Lần này em đã cúp máy, và dù tôi cố gọi lại liên tục thì cũng không thể được nữa.
…
Liên tục năm ngày sau, mỗi tối tôi đều đến chỗ của em. Nhưng rõ ràng điều đó thật vô ích, vì em luôn có khách, đến mức tôi tự hỏi có phải em là ngôi sao của cái quán này hay không. Và quan trọng nhất, là em luôn cố tránh tôi. Em quyết tâm không nhìn tôi, giả vờ xa lạ, cứ như cả hai chưa từng quen vậy. Tôi cũng không thể tự ý làm bừa, vì ở một nơi phức tạp như thế này, mọi hành động thiếu suy nghĩ đều có thể phải trả giá đắt.
Túi tiền của một kẻ thất nghiệp như tôi không cho phép tiêu xài liên tục theo cách đó, và đến ngày thứ sáu, tôi đành bất lực chịu thua, chỉ dám đi ngang qua quán café kia để nhìn trong vô vọng.
Sự thất vọng… vì chịu thua số phận và dòng đời.